Chuyện kể rằng mấy hôm nay Hà Nội lạnh buốt kèm mưa bụi bay và gió tốc mạnh cây cối quằn quại... Lạnh đến cắt da cắt thịt, bồi hồi nhớ lại quá khứ của chính mình cách đây 5 năm.
Thực sự, ngày đó cuộc sống đầy rẫy thách thức, có những ngày trời chưa kịp sáng đã lao ra ngoài kiếm đôi đồng mưu sinh, cứ lao đi vun vút dưới cái lạnh tê buốt kèm theo những trận mưa xối xả như hàng trăm cây kim chọc liên tục vào mặt, lạnh buốt như con dao cùn cứa vào da thịt, run rẩy và cô đơn.
Cho đến hôm nay sự nghiệp đã rõ ràng, dù thành tựu chưa lừng lẫy nhưng cũng tạm đủ để nâng cao chất lượng cuộc sống của bản thân và gia đình.
Nhớ cách đây 3 năm thôi cả gia đình 5 người vẫn sống trong ngôi nhà gỗ mái ngói lụp sụp thôn quê, cột kèo sùi ra vì mối mọt đục khoét. Chẳng thể quên vô số những ngày mưa dông nước dột thẳng vào đầu giường. Nằm mà lo lắng chỉ mong trời nhanh hết gió giật, sợ sập mái nhà.
Bây giờ nhà ở quê xây đã gần xong để gia đình khỏi lo lắng mỗi lần bão táp, một cuộc sống tiện nghi hơn.
Bản thân cũng sắm được cho mình em Merc nhỏ xinh để tiện đi lại cũng như tránh mưa giông, tránh nắng rát, tránh gió rét... nhưng sẽ chẳng thể quên được những ngày tháng sống trong bóng tối. Ngày đó chỉ biết rèn luyện với tất cả những gì mình có cho đến khi đứng được trong ánh hào quang.
Bản thân từng trải qua những thời khắc đen tối cho đến việc gặt hái hàng loạt những thành tựu lớn nhỏ.
Ai đó từng nói "ĐỜI LÀ BỂ KHỔ, HẾT KHỔ THÌ HẾT ĐỜI". Bài viết này sẽ chỉ cho bạn cách vượt hết khổ khi chưa hết đời.
Các bạn có biết.. mỗi người khi có mặt trên đời đều giống như được đặt vào một cái hố mới đào, hố này vô cùng rộng. Rộng thênh thang đến mức người ngồi đó không thể biết mình đang ở trong một cái hố của thế giới.
Theo thời gian người này lớn lên và trưởng thành, còn cái hố này sẽ bị nước rỉ vào theo năm tháng, nước từ những nơi cao hơn chảy xuống. Làm cho người trong hố ngày càng vất vả để không bị chết đuối.
Những mạch nước này chính là những khó khăn, thử thách, áp lực cuộc sống, áp lực công việc, áp lực của đồng tiền, bực bội khó chịu, ốm đau bệnh tật, sức khỏe suy giảm..vv...
Người trong hố cố vật lộn, chống chọi với tất cả những điều tồi tệ trên. Giống hệt cảm giác phải lặn ngụp trong nước, hở mỗi miệng và mũi để hít thở.
Họ cảm thấy cuộc sống của mình đầy rẫy khó khăn và khổ ải. Từ đó đặt tên cho cái hố họ đang lặn ngụp thoi thóp ấy là "bể khổ".
Năm tháng trôi qua, mỗi ngày họ chỉ nghĩ xem làm gì để không chết đuối bây giờ, họ luôn bị động, chỉ biết chịu đựng muôn vàn khó khăn lao đến cắn xé thân thể mình. Họ tỏ ra bất lực rồi buông xuôi. Nhưng vì con cái, vì gia đình mình nên họ đành tiếp tục vật lộn cho đến hết một đời.
Họ đáng thương chứ không đáng trách, họ có thể chính là những người thân yêu, bạn bè chúng ta, thậm chí là chính chúng ta.
Và có 1 tỷ lệ cực ít, chỉ khoảng 5% trong chúng ta hiểu được dòng chảy khó khăn luôn không ngừng chảy vào cái hố của mình, họ quyết định xây đắp nên một ngôi tháp cao tầng, cao hơn miệng hố để cho dù hố có ngập họ vẫn có thể đứng ở tầng trên cùng, họ luôn an toàn.
Giống như trong cái "bể khổ" bạn bắt buộc phải xây đủ tòa nhà cao tầng. Còn nếu không xây đủ thì nguy cơ chết đuối là khá cao khi nước dâng tràn miệng hố. Phải thật cao tầng thì tòa nhà mới cao hơn miệng hố được.
5% số ít này biết rằng nước sẽ chảy từ chỗ cao xuống hố của mình. Cách để an toàn là xây nên tòa tháp đủ cao để luôn an toàn.
Nhưng trong 5% đó có 2% còn cực kỳ thông minh, họ hiểu rằng "cuộc sống là vô thường" mọi chuyện đều có thể xảy đến ngoài dự tính. Rủi ro có thể sảy đến bất cứ lúc nào, cái chết có thể xảy đến bất cứ lúc nào.
Cho nên ngày hôm nay họ hành động như thể ngày cuối cùng họ sống vậy, họ luôn chủ động và tận dụng từng giây phút nhỏ bé để tiến thẳng tới đích đến trên.
Giống như việc người ở trong hố kia hiểu rằng cơn bão có thể đến làm ngập hố nhanh hơn dự kiến, lúc ấy họ sẽ chết đuối mà khi đang xây dở ngôi nhà. Cho nên họ tận dụng từng giây phút để nhanh chóng hoàn thiện xong để dù mưa bão cũng chẳng có gì lo ngại.
Đã sinh ra trong trời đất hầu như ai cũng muốn thành đạt, ai cũng muốn đạt được thành tựu. Và hầu hết mọi người đều biết mình phải làm gì để tiến gần hơn đến mục tiêu.
Nhưng chúng ta lại dễ mắc phải những kiểu hành vi tiêu cực, chúng ta bực bội với chính mình vì biết mình phải làm gì nhưng không làm. Vấn đề nằm ở đâu?
Bạn biết mình phải phấn đấu thì mới đạt được thành quả trong công việc nhưng bạn không đẩy được mình bắt tay vào phấn đấu.
Bạn cứ lười biếng rồi thỉnh thoảng ngẫu hứng chăm chỉ được vài ngày, bạn tập trung hoàn thành tốt công việc nhưng cũng chỉ trong vài ngày lại bỏ mặc hết, bạn quyết tâm được vài ngày sau rồi lại nguội lạnh buông thả.
Bạn giật mình nhận ra mình đang bị nhụt chí, bạn lại miễn cưỡng học miễn cưỡng làm.. nhưng không thấy có nhiệt huyết.
Điều đó giống như việc bạn in một bản kế hoạch ra giấy và phát hiện ra trên giấy có một lỗi chính tả, bạn dùng tẩy để sửa, sau đó bạn lại ấn nút in và lại thấy giấy ra vẫn có lỗi chính tả ấy. Bạn không hiểu chuyện gì đang sảy ra. Vấn đề nằm ở đâu?
Vấn đề nằm ở dữ liệu trong máy của bạn đang bị lỗi chính tả, giống như việc bạn cố thay đổi hành vi của mình nhưng lại quên mất rằng hành vi chỉ là kết quả của suy nghĩ mà thôi.
Vậy hãy thay đổi suy nghĩ của mình thì hành động sẽ thay đổi theo, thay đổi cái vô hình sẽ dẫn đến thay đổi cái hữu hình, thay đổi độ xum xuê của bộ rễ dưới lòng đất thì mới thay đổi được độ cao của cây.
Ước tính 100 người ngủ dậy sẽ có tỉ lệ trạng thái như sau:
- 95 người chỉ muốn chùm chăn ngủ tiếp
- 5 người thức dậy ở trạng thái hưng phấn sẵn sàng hành động.
- 95 người chỉ muốn chùm chăn ngủ tiếp
- 5 người thức dậy ở trạng thái hưng phấn sẵn sàng hành động.
95 người kia chỉ muốn ngủ tiếp vì đêm hôm trước họ bận thức khuya chỉ để chơi game, đọc truyện hoặc lướt dạo FB. Họ sống ngày qua ngày mà chẳng biết mình đang đi về đâu? Mục tiêu của mình là gì?
Mọi việc họ làm đều được gắn chữ "phải làm", phải đi làm, phải đến cơ quan, phải làm tốt công việc được giao. Họ đơn thuần chỉ đang tồn tại, mọi việc họ làm chỉ vì mục đích tồn tại.
Đôi lần lướt FB thấy người khác đăng ảnh thể hiện sự thành đạt và giàu có, thì trong lòng họ cũng dạo rực lắm! Muốn được như thế lắm!
Nhưng qua đường link tìm hiểu thấy khó làm theo được nên lại thôi, lại mặc kệ.. lại sống thong dong.. sống hời hợt với chính tương lai của mình, chẳng có lấy một chút nhiệt tâm lèo lái số phận mình.. họ lạc trôi theo vòng quay đều đặn đến tẻ nhạt của cuộc sống thường ngày.
Họ bị ảo tưởng với cái cảm giác "ổn định tạm thời", cứ lương 7 triệu như giờ là an nhàn rồi, ăn tiêu trung bình cũng chỉ hết 3 triệu thôi vẫn còn 4 triệu mà. Thế là đủng đỉnh tiêu pha rồi. NHƯNG....
NHƯNG... Thử hỏi bạn rằng giờ không may cha mẹ bạn phải đi cấp cứu cần gấp 500 triệu để phẫu thuật khối u ác tính thì bạn có điêu đứng chạy vạy vay mượn tứ phía không? Không phải tôi trù ẻo bạn mà đây chính là 1 nguy cơ có thể xảy ra.
Con cái bạn cũng không may phải nằm viện, bạn và gia đình đến chăm sóc, cả chục bệnh nhân khác nữa, chen chúc nhau dưới thời tiết nóng bức trưa tháng 7, không khí ngột ngạt và oi bức ấy bạn cảm nhận được chứ?
Trong khi đó nhiều gia đình có điều kiện sẵn sàng chi thêm rất nhiều viện phí, gấp 5 7 lần bạn để người thân họ được ở phòng riêng, máy lạnh điều hòa đầy đủ, phục vụ chu đáo bởi những bác sỹ giỏi nhất.
Đến đây thì bạn chọn đi.. bạn muốn hời hợt để nhận lấy cái nguy cơ ở trên? Hay muốn bản thân và gia đình được chăm sóc bởi những dịch vụ y tế chất lượng tốt nhất?
Bạn chọn chưa? Bạn nằm trong số 95 người số đông và bạn có biết người sẵn sàng chi viện phí cao gấp 5 7 lần kia là ai không? Chính là 1 trong 5 người còn lại kia đấy!
5 người kia họ sẵn sàng thức khuya dậy sớm, sẵn sàng làm những việc cần làm, học những thứ cần học, không ngại khó ngại khổ.
Vì sao? Vì họ luôn rõ mình đang đi về đâu? Mình muốn đạt thành tựu trong lĩnh vực nào? 3 năm nữa mình sở hữu tài sản gì? 5 năm.. 10 năm nữa tên mình có lọt vào danh sách những người thành công nhất?
Họ xác định rõ ràng điều họ muốn có, đích họ muốn đến và con đường nào sẽ đưa họ đến đích họ muốn kia!
Khi đã biết được con đường và đích đến. Giống như chúng ta đi xe máy từ nhà đến cơ quan cách nhà 15km vậy. Cần chuẩn bị xe máy, xăng cho xe chạy, đi sớm tránh tắc đường.
Không chuẩn bị đủ những công cụ trên thì bạn khó có thể đến cơ quan một cách thuận lợi. Cũng như khi có đích đến sự nghiệp và mục tiêu rõ ràng chúng ta cần chuẩn bị đầy đủ cả 3 yếu tố: kiến thức (xe máy), kỹ năng (xăng cho xe chạy), thái độ (đi sớm tránh tắc đường). Để phục vụ cho đích đến.
1. Kiến thức giống như việc chọn loại xe phù hợp nhất cho địa hình tuyến đường vậy. Không thể đi xe tay ga lên đường đèo núi hiểm trở khấp khổm, mà phải đi xe máy địa đình.
Tương tự, chúng ta không thể đem kiến thức ngành môi trường áp dụng cho quản trị nhân lực được, cũng chẳng thể đem ngoại ngữ để mong trở thành siêu sao bóng đá được.
Vậy đến đây bạn hãy viết rõ đích đến sự của mình là gì? Với đích đến đó cần trang bị kiến thức gì? Và hãy chỉ tập trung làm những việc phục vụ cho đích đến ấy mà thôi.
Việc nào không cần thiết hãy buông bỏ để tiết kiệm thời gian và nguồn lực. Đừng thấy người ta học hát cũng học hát, ngta học đàn mình cũng đi học đàn.. trong khi chẳng biết sau này có khi nào dùng đến không.Trừ khi bạn đã thành đạt, dư giả thời gian muốn học để giải trí.
2. Kỹ năng giống hệt việc tiếp xăng cho chiếc xe máy vậy, không có xăng xe chẳng khởi động nổi, xe mua về mà không tiếp xăng thì cũng chỉ vứt xó chẳng giúp đưa bạn đi đến đâu cả.
Kỹ năng chính là những trải nghiệm, chỉ có được khi dấn thân vào hành động. Dùng kiến thức đã trang bị để đem đi thực chiến xem cần hiệu chỉnh chỗ nào cho hiệu quả nhất, cần bổ sung gì để đạt hiệu quả cao hơn nữa..vv...
Khi có kiến thức mà không chịu đem dùng để mang lại kết quả đồng thời tích lũy kỹ năng, thì kiến thức ấy là vô nghĩa, hệt như chiếc xe máy mua về mà vứt xó vậy.
Có kiến thức và kỹ năng giúp bạn có cái nhìn bao quát mọi vấn đề, nhìn được bao quát nên sẽ quyết đoán và quyết định có độ chính xác cao. Nhìn thấy rõ ổ gà ổ voi trên đường, đưa ra được hướng đi đúng đắn và dự trù giải pháp khi gặp rủi ro.
Khi đó bạn luôn đứng cao hơn mọi thử thách và giải quyết được mọi vấn đề một cách thông minh nhất. Nhưng chưa đủ...
3. Thái độ giống như viêc chủ động lái xe đến cơ quan sớm hơn chút tránh tắc đường chen chúc và có thể muộn giờ họp. Hãy chủ động, dám làm những việc mà người khác không muốn làm. Luôn hành động quyết liệt đến cùng để hướng thẳng đến mục tiêu.
Thái độ tốt giống như xô nước trống đặt ngửa vậy, có thể dổ thêm nước, bổ sung thêm kiến thức và kỹ năng vào.
Còn thái độ không tốt thì ngược lại, sẽ chẳng thể thêm gì được, người khác muốn giúp bạn cũng không giúp nổi. Người tốt muốn kéo bạn lên cũng không thấy tay bạn đâu cả.
Đến đây bạn xem mình đang ở nhóm nào???
Và dù bạn là nhóm nào đi chăng nữa bạn cũng còn cơ hội để nhảy vọt sang nhóm số ít những người thành đạt. Khi thực sự quyết định sẽ ở nhóm nào thì con đường sẽ hiện ra ngay.
Và dù bạn là nhóm nào đi chăng nữa bạn cũng còn cơ hội để nhảy vọt sang nhóm số ít những người thành đạt. Khi thực sự quyết định sẽ ở nhóm nào thì con đường sẽ hiện ra ngay.
Về bản thân tôi có kha khá thành tựu, nhưng đặc biệt nhất là đã xây dựng được một doanh nghiệp với sứ mệnh và tiềm năng phát triển vượt bậc, trong đó sứ mệnh lớn lao nhất là giúp đỡ 1000 người thành đạt ngay trong năm 2018, có nhà lầu xe hơi, cuộc sống viên mãn.
Chẳng giấu gì mọi người, trong suốt 2 năm trời qua tôi đã quên ăn quên ngủ để hoàn thiện xong một dự án mỹ phẩm thiên nhiên cao cấp, cải tiến tất hạn chế của các đơn vị hiện tại, từ chất lượng sản phẩm, trải nghiệm khách hàng và quyền lợi của các đối tác phân phối.
Ở Việt Nam chưa có bất cứ thương hiệu mỹ phẩm cao cấp nào làm được những điều mà đội ngũ chúng tôi đang làm.
Dù bạn có mong muốn hợp tác với chúng tôi hay không thì cũng xin chúc bạn xác định được cho mình đích đến sự nghiệp rõ ràng để tăng tốc. Vì bố mẹ bạn không đợi đến khi bạn thành công mới ốm đau bệnh tật, những rủi ro không đợi bạn thành công mới xảy đến. Hãy trân trọng từng giây phút để HỎA TỐC tiến lên.
Nguyễn Đình Trưởng™ - Thành viên khởi nghiệp Việt Nam
Nhận xét
Đăng nhận xét